Câu 1:
Nhà văn Nguyễn Thành Long có viết : Nghĩ cho cùng, Lặng lẽ Sa Pa
là một bức chân dung, như tôi có nói trong đó. Truyện có nhiều nhân vật, nhưng
nhân vật chính là anh thanh niên một mình công tác ở trạm khí tượng trên đỉnh
Yên Sơn 2600m, và bức chân dung trong truyện chính là hình ảnh nhân vật ấy.
Nhưng vì sao tác giả lại gọi truyện của mình là một bức chân dung ?
Thứ nhất, vì tác giả chỉ để cho nhân vật này xuất hiện
trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là cuộc gặp gỡ với bác lái xe và hai người
khách trên chuyến xe - ông hoạ sĩ già và cô kĩ sư trẻ. Tác gỉa không viết một
truyện tả tỉ mỉ về cuọc sống và công việc của người thanh niên ấy. Những điều
đó chỉ được anh ta và bác lái xe kể lại vắn tắt, nó cũng hiện ra qua sự quan
sát của hai người khách trong cuộc đến thăm ngắn ngủi của họ ở trạm khí tượng.
Thứ hai, nhân vật anh thanh
niên được hiện ra qua sự quan sát, cảm nhận của người hoạ sĩ trong truyện và
chính ông muốn nắm bắt và thể hiện bằng mọt bức chân dung.
Nhưng cần hiểu bức
chân dung trong truyện theo nghĩa rộng. Đây không phải là hình dáng, khuôn
mặt bên ngoài của nhân vật mà chủ yếu là hình ảnh cuộc sống làm việc và những
suy nghĩ, tình cảm của nhân vật được thẻ hiện và bộc lộ tập trung trong một
khoảnh khắc thời gian ngắn ngủi.
Về hình ảnh
người thanh niên xem phân tích….
Câu 2:
Dàn bài chi tiết
A- Mở bài:
- Giới
thiệu...
- Truyện Kiều
của Nguyễn Du là một bản cáo trạng bằng thơ lên án xã hội xấu xa tàn bạo mà còn
biểu hiện nầi đau khổ của những con người bị áp bức.
- Nàng Kiều nhân
vật chính là hiện thân của những con người bị chà đạp. Nầi đau khổ đầu
tiên của Kiều phải chịu là sắc tài bị vùi dập thảm thương. Nhà thơ
Nguyễn Du đã hoá thân vào nhân vật để hiểu tâm trạng nàng lúc đó:
( Trích dẫn ...)
“Nầi mình thêm tức nầi nhà
…
Thềm hoa một bước lệ hoa mấy hàng”
B- Thân Bài:
*Tâm
trạng của nàng Kiều:
- Đau đớn, tủi
nhục, ê chề, nước mắt đầm đìa.
- Câm lặng, thụ
động như một cái máy vì tự nguyện bán mình.
+ Nêu ngắn gọn
những sự việc trước đó.
Phải bán mình
cho MGS bởi gia đình nàng gặp tai hoạ bất ngờ, thằng bán tơ đã vu oan cho gia
đình nàng. Cha và em bị bắt, bị đánh đập dã man, tài sản của gia đình bị vơ vét
sạch. Là đứa con trong gia đình không còn con đường nào khác, Kiều đành hi sinh
mối tình đầu, chấp nhận mình làm vợ lẽ MGS để có tiền cứu cha và em. Đoạn
thơ này đã miêu tả cụ thể tâm trạng của nàng lúc đó.
+ Phân
tích cụ thể đoạn thơ:
Mở đầu
đoạn thơ, nhà thơ đã ghi lại cụ thể tâm trạng của nàng: “Nầi mình thêm
tức nầi nhà” đó là nầi đau uất hận cao độ bởi cảnh ngộ gia đình nàng bị
chia li tan tác, cha và em bị đánh đập dã man, không chỉ vậy còn có nầi niềm
riêng của nàng. Cái “nầi mình” mà thơ nhắc là tình yêu của nàng dành cho
Kim Trọng. Mối tình đầu trong sáng đang toả sắc lên hương. Giờ đây vì cảnh ngộ
gia đình nàng phải chia li. Hai nầi niềm chồng chất đè nặng lên tâm tư nàng,
khiến cho nàng càng đau xót.
- Bởi vậy từ
trong phòng bước ra, giáp mặt với MGS trong lễ “vấn danh” mầi
bước đi của nàng chứa đầy tâm trạng “thềm hoa một bước lệ hoa mấy hàng” à với cách
miêu tả có tính chất ước lệ: thềm hoa, lệ hoa, câu thơ vừa có giá trị
gợi hình, vừa có giá trị gợi cảm. Trước mắt người đọc hiện ra khuôn mặt thấm
đầy nước mắt, những giọt nước mắt tủi phận, vừa thương cho mình, vừa thương cho
cha và em, vừa căm tức cuộc đời ngang trái đã đổ ập tai hoạ xuống gia đình
nàng.
- Không những
vậy tâm trạng nàng lúc này còn là sự e ngại, ngượng ngùng: “ngại
ngùng dín gió e sương – nhìn hoa bóng thẹn trông gương mặt dày”.
Là một thiếu nữ
sinh ra và lớn lên trong gia đình gia giáo, sống trong cảnh “êm đềm trướng
rủ màn che”. Thế mà giờ sắc tài của nàng phải chấp nhận để cho người ta xem
xét, vạch vòi, thử, ép. Nàng vô cùng tủi hổ, e thẹn. Nhìn hoa mà thẹn
với hoa, nhìn thấy gương mà như cảm thấy da mặt mình dày lên. Điều đó thể hiện
nàng đã ý thức rất rõ về nhân phẩm của mình nhưng vì cảnh ngộ gia đình, sự sống
của cha và em, nàng đành chấp nhận, hình ảnh nàng lúc này giống cái bóng lặng
câm nhoè dần trước ánh sáng của đồng tiền: “Mối càng vén tóc bắt tay”.
Sắc đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, vẻ tươi tắn như hoa Hải Đường mơn
mởn giờ như món hàng cho mụ mối vén tóc bắt tay, co kéo, chào mời, nâng lên hạ
xuống. Bởi vậy tâm trạng nàng: “Nét buồn như cúc điệu gầy như mai”. Với
bút pháp so sánh và hình ảnh ước lệ, nhưng người đọc vẫn nhận rõ tâm trạng nàng
lúc này, đó là nầi buồn, tủi hận xót xa. Hình ảnh nàng chỉ là bông hoa cúc úa
tàn, chỉ là cành mai gầy giữa gông bão
của cuộc đời.
C- Kết bài :
Thông qua việc miêu tả tam trạng nàng Kiều, đoạn thơ đã phản ánh một
hiện thực lớn của lịch sử lúc đó, những người phụ nữ trong xã hội phong kiến đã
trở thành một thứ hàng hoá. Những tên như kẻ bán tơ vu oan, tên qua xử kiện bất
chấp công lí, tên buôn người vô lương tâm, và sức mạnh của đồng tiền đã gây ra
bất hạnh ấy cho người phụ nữ. Nhà thơ đã lên án, phê phán những kẻ tàn
bạo đó, đồng thời biểu hiện niềm xót đau với nàng kiều. Nhà thơ đã cùng cảm
thông chia sẻ. Nếu trước ông từng trân trọng tài sắc của nàng bao nhiêu thì
giờ ông càng đau xót cho sắc tài bị sỉ nhục, bởi vậy đây chính là tiếng kêu
cứu của nhà thơ bênh vực quyền sống cho người phụ nữ. Đoạn thơ cũng như
toàn tác phẩm vừa mang giá trị hiện thực, vừa mang giá trị nhân đạo
sâu sắc.